Nhớ Biển

Biển ơi biển bao lâu rồi không gặp
Có ồn ào như thuở mới xa nhau?
Có còn mặn mòi bãi trước bãi sau
Còn rộng rãi ban muôn vàn sản vật?


Nhớ những buổi trưa hè nắng rát
Hàng dương mang gió mát biển gửi vào
Những buổi chiều mùa xuân hồn mát dịu
Ngồi thì thầm sóng hát bản tình ca


Đi xa biển xa bến bờ sóng vỗ
Ta lao vào chốn thành thị xô bồ
Nơi chẳng có nhiều thời gian, chỗ trống
Và bão giông cứ đến chẳng rời đi


Ta thường tìm đến những nơi có biển
Để được sống với biển của ngày xưa
Dù biển của người xanh trong dài cát trắng
Chẳng lấp vùi đi biển của lòng ta


Biển của lòng ta mùa đông màu nước đục
Mùa hè lộ ra đá và cả những bài bồi
Thỉnh thoảng biển buồn bùn tuôn ra từ cát
Lúc xót xa bãi cát hoá bãi dằm


Biển là vậy biển muôn hình vạn trạng
Không hoàn hảo như bản chất của người
Có chỗ nông sâu, khi giận dữ lúc thâm trầm
Nhưng tấm lòng rộng ấm áp đủ bao dung


Khi trở lại cho ta ngồi trước biển
Để thấy mình nhỏ bé thuở ban đầu
Khi trao biển tất cả những lo âu
Và nhờ biển mang ước mơ cập bến



Comments

Popular Posts