Sài Gòn, Sài Gòn
Rồi ta sẽ quên cả những gì đáng nhớ, sẽ đắm say trong sự tráng lệ của những thành phố khác cũng như yêu những người tình mới. Có lẽ nào tất cả những tình cảm của hiện tại chỉ là sự phản chiếu của những chuyện cũ nhưng trong một gam màu khác tối hơn hoặc sáng hơn, có khi nhập nhoè như làn khói trong con mắt của những người say.- - -
"...Thành phố không hấp dẫn tôi bởi cái vẻ ngoài bụi bặm của nó. Có lẽ thành phố trông hơi lộn xộn để và gan góc để có thể thể khiến người ta yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vậy mà càng gắn bó với thành phố, tôi càng cảm thấy thú vị và bị hấp dẫn bởi những cá tính riêng của nó, và cả triết lý tồn tại của nó nữa.
Thật khó để nói cho trọn vẹn về cái đẹp của thành phố. Nhất là khi cái đẹp ấy lại được chia sẻ bởi quá nhiều người, mà không phải người nào cũng hiểu điều mình đang có, và không phải người nào cũng cảm nhận như nhau. Tôi biết có những người mê và trọng thành phố như một châu báu, như một nhân cách tuyệt vời, như một bảo vật ngàn đời thiêng liêng - đó là cô bạn "người Sài Gòn gốc" của tôi; hoặc như một đôi nhà văn có tâm, có tài đã viết ra nhiều bài cảm thức về thành phố để rồi mỗi lần đọc và ngẫm nghĩ là tôi lại thêm một lần xúc động. Cũng có những người đang sống trong thành phố nhưng vô tâm, điềm nhiên, lạnh nhạt, đối với thành phố như người xa lạ, dẫu có một năm, hay bốn năm, hay mười hai mươi năm nữa sống cùng thành phố thì cũng thế thôi, có lẽ bởi trong lòng họ đã nặng nợ với một quê hương khác rồi.
Người ta bảo "ai cũng có một thành phố ở trong tim". Giờ thì tôi đã biết thành phố nào đang ở trong tim mình. Tôi yêu thành phố vì nhiều lẽ, và bằng nhiều phương cách. Yêu như một người ơn, yêu như người học trò yêu mái trường, yêu như một người bạn, chắc rồi sẽ có ngày tôi yêu thành phố như một người tình, cái ngày mà tôi cảm thấy không còn xa cách thành phố được nữa, ai mà biết được.
Đối với tôi, khoảnh khắc đẹp nhất là lúc thành phố lên đèn, cái thứ "đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ" ma mị và đầy mê hoặc. Đèn từ những tòa nhà trung tâm xa hoa tráng lệ, đèn dát bạc dát vàng in lại những đường nét trên những mặt sông lấp lánh, đèn từ các gian hàng chật chội của những khu chợ đêm sầm uất và luôn luôn tấp nập kẻ bán mua...Lòng thành phố căng tràn nét thanh xuân là khi nó được thả trôi trên dòng huyền ảo của ánh sáng đèn. Nhờ ánh đèn, những lam lũ của đời thực được thoát ra khỏi cái lớp vỏ trần trụi tầm thường, được khoác lên mình một chiếc áo mới óng ánh sang trọng, giống như một cuốn sách cũ kỹ tưởng như vô giá trị, mà bìa của nó được sơn son thếp vàng như một báu vật ngàn năm vậy. Trong quyển sách ấy, nụ cười, nước mắt, những khó nhọc của một kiếp người hay kỷ niệm về một cái ôm nồng ấm, một nụ hôn ngọt ngào của tình yêu dưới những tán cây già xù xì và ánh đèn thành phố là những bức ảnh khó có thể phai mờ trong tâm trí...
Tôi để mắt đến thành phố cũng là bởi nhiều gặp gỡ cái thứ ánh sáng mê hồn đó.
Vì yêu mến, tôi thường tự hỏi mình, nếu phải xa thành phố tôi sẽ nhớ gì nhất?
Có lẽ tôi sẽ nhớ những ngày đầu của đời sinh viên, lúc tôi ngu ngơ đạp xe đi qua cùng một ngã tư đến bốn năm lần mà vẫn không tìm được đường về chỗ trọ, sẽ nhớ lần đầu tiên bị lừa, sẽ nhớ lần đầu bị CSGT bắt, sẽ nhớ những bữa ăn mình tự nấu, nhớ những người bạn thân mến đầu tiên của đời sinh viên...
Thật là lãng mạn, nhưng chỉ là tôi vu vơ nghĩ ngợi thế thôi. Có khi thời gian sẽ làm người ta quên cả những gì đáng nhớ. Nhưng mà tôi không muốn quên ánh đèn thành phố đâu. Tôi còn nghĩ, nếu chẳng may bị mất trí nhớ, ánh đèn có lẽ sẽ là ký ức duy nhất về thành phố còn lại trong tôi.
Sẽ khó quên được ánh đèn thành phố trên con đường tôi rong ruổi cùng các tiền bối loanh quanh khắp Sài Gòn để nếm thử đủ các hương vị vỉa hè.
Sẽ khó quên được ánh đèn thành phố cố sưởi ấm tôi bằng thứ ánh sáng hiền hòa trên con đường về những lúc thành phố rùng mình trở lạnh hay bất chợt lâm râm một cơn mưa trái mùa.
Sẽ khó quên ánh đèn thành phố sóng sánh vàng như mật ong ướp lên khung cảnh lúc nhìn từ Cầu Xanh lộng gió, hay ánh đèn thành phố huy hoàng phản chiếu xuống mặt sông lung linh kỳ ảo như một sân khấu nhạc nước khi nhìn từ cầu Thủ Thiêm.
Sẽ khó quên ánh đèn Ngã Tư Hàng Xanh lập lòe đom đóm khi nhìn từ sân thượng chung cư. Những ngày nặng trĩu suy tư hay những ngày thấy lòng vui nhất, tôi cũng thích trèo lên sân thượng chung cư chống cằm lên lan can, yên tĩnh ngắm nhìn thành phố rực rỡ trong ánh vàng, đó là lúc tôi cảm thấy bình yên nhất, là lúc tôi có cảm giác rằng thành phố đang lắng nghe tâm sự của tôi, và hiểu tôi nhiều hơn cả một người bạn.
Hoặc có lẽ tôi không thể quên ánh đèn thành phố đơn giản bởi vì nó nhắc nhở tôi rằng thành phố đang còn trẻ, và đang sống rất trẻ trung với đầy cảm hứng và hoài bão của tuổi trẻ, nó nhắc nhở tôi lý do tôi đến Sài Gòn..."
Comments
Post a Comment