30 Kilograms

Thời mới đậu đại học, ba mẹ mua cho chiếc xe máy làm phương tiện. Không phải xe tay ga, nhưng đối với cảnh nhà mà nói thì đó cũng là cả một gia tài. Một bận kia, tôi đi làm giao hàng kiếm thêm thì bị trộm mất. Lúc đó tôi không tin là mình mất xe, cứ đi qua lại không biết bao nhiêu vòng ở cái bãi giữ xe rộng chưa đầy hai trăm mét vuông, tin vào cái ý tưởng chỉ có ai đó tới dẫn xe mình thôi, cứ đi lòng vòng từ 3 giờ chiều cho tới 11 giờ đêm, mắt mở thao láo, tới lúc bãi giữ xe không còn chiếc nào, đèn tắt hết, tôi mới ngồi bệt xuống vệ đường. Ông bảo vệ bãi giữ xe xua đuổi “Mày về đi, mấy đứa nghiện như mày hết tiền mua thuốc rồi cứ tới đây kiếm chuyện, tao gặp hoài”. Đêm đó, Út - người chị họ - qua chở tôi về, đường Sài Gòn nửa đêm vắng tanh, lòng tôi cũng trống hoác. 19 tuổi, trong tay chưa bao giờ cầm được 2 triệu đồng mà dám làm mất chiếc xe mấy chục triệu, gió ù ù bên tai, nghĩ tới cái cảnh báo cho ba mẹ là con mất xe, mà vừa sợ vừa buồn muốn rơi nước mắt. Ngày được coi đoạn băng an ninh, người phụ nữ mặc bộ đồ thun ung dung dắt chiếc xe tôi ra khỏi bãi, mà tức nghẹn. Ông bảo vệ cũng chắp tay ngó lơ qua chỗ khác, lạnh lùng “Ai biểu mày để thẻ xe trong cốp chi”. Anh công an phường trẻ trung phong độ cũng không quên an ủi động viên “Làm biên bản lưu vậy thôi chứ cũng đừng có nghĩ tới chuyện tìm được nha em”.

Mấy năm lăn lộn ở Sài Gòn, cuối cùng tôi cũng đi làm nước ngoài như mong ước. Mặc kệ mấy lời ra vô chuyện nước đó sao không sang, không xịn, đạo Hồi trùm khăn, lòng tôi vẫn khấp khởi niềm vui. Ngày đó, trong cái vali mới mua tuần trước, tôi soạn ba bộ quần áo ngủ, hai cái quần jeans, hai cái áo trắng, một cái váy đen công sở, một đôi giày thể thao, một đôi sandal để đi làm, và vài cuốn sách tôi muốn đọc.


Còn có mấy gói miến Phú Hương mà mẹ nói mang theo ăn cho khỏi nóng, vài món đồ cá nhân và giấy tờ tuỳ thân. Tôi nhớ đã xem xét xem có đem theo nồi cơm điện không. Cuối cùng đã mang theo máy sấy tóc.

Nhà ở quê không có taxi. Bốn giờ sáng, ba mẹ tôi, một người chở tôi, một người chở cái vali được ràng, hai xe máy lóc cóc lặng lẽ trong đêm đi sáu bảy cây số ra ẹo Ông Từ để tôi đón xe đi sân bay. Tôi không còn nhớ lúc đó đã nghĩ gì, chỉ nhớ mặt trời đã lên rất đẹp, ánh bình mình đỏ rồi cứ bạc dần chiếu lên những ruộng muối và những đầm lầy hai bên đường. Trâm lên sân bay tiễn tôi, đã mua cho tôi cái bánh bao ngon lành, Trâm tặng một túi đồ trang điểm màu hồng hình những con mèo đủ cảm xúc, món quà thể hiện sự lo lắng cho đứa em họ cục mịch vụng về lúc nào cũng nhờ chị trang điểm mỗi dịp Tết, nay sắp xuất ngoại. Cùng với một người bạn, chúng tôi chụp một tấm ảnh ba người, rồi tôi quay lưng đi.

Ngày đó, cùng với chiếc vali 28kg, tôi đã trải qua 13 tháng ròng đầy sự kiện ở Malay. Tôi đã đi đến nhiều thành phố, gặp vô số con người, kết thêm những người bạn hiền, tâm sự cùng nhiều người lạ, nghe kể vô vàn câu chuyện, trải qua rất nhiều niềm vui, nỗi buồn, nếm trải thêm rất nhiều mùi vị không quen và sung sướng nhất là, trả lời được một phần những câu hỏi “Tại sao?” của mình.


Rồi tôi lại chuyển công việc sang Thái Lan, lần này, vali của tôi 30 kg vì có thêm cây đàn guitar và vài cây nha đam mà tôi muốn trồng. Thời gian trôi như gió thổi qua đồng trống, thấm thoắt mà tôi đã ở Thái Lan được 3 năm. Tôi cũng đã chuyển nhà 3 lần, cũng đã thay đổi chức vụ 3 lần, nhưng hành lý vẫn chỉ có 30 kg. Sắp 30 tuổi, tôi vẫn chưa mua lại được chiếc xe máy năm xưa để đền cho mẹ, vẫn chưa có nhà cửa, chưa có ôtô, chưa có một ý trung nhân hợp nhãn để làm gia đình nở mày nở mặt, cũng chưa có những dự án làm ăn long trời lở đất, chưa có bất động sản tiền tỷ xếp hàng dài. Những kỳ vọng không tên có khi làm tôi muốn hụt hơi. Những nhọc nhằn trong công việc và khó khăn trong đời sống giữ tôi thao thức biết bao đêm dài.

Tôi vẫn đi bộ đi làm, đi xe đạp đi học, đi tàu, đi xe van, xe bus đi chơi, vẫn chen lấn trong khoang hạng tiết kiệm và ngồi khép nép khi đi máy bay. Tôi vẫn hí hửng khi mua được đồ giảm giá siêu thị, đi ăn nhà hàng vào những ngày có khuyến mãi năm mươi phần trăm, vẫn mặc một tuần 7 ngày 7 chiếc áo thun đen và vẫn hăm hở đi sắm những chiếc quần tây xuất khẩu lỗi thời để mặc hàng ngày. Thậm chí nếu tôi rời Thái Lan ngay bây giờ, tôi cũng chỉ có tấm thân này cùng chiếc vali đã mòn vẹt bánh, để đựng 30 kg đồ đạc làm hành trang. Ấy vậy mà cuộc sống tôi chưa bao giờ thiếu đi những niềm vui, và tôi đã luôn luôn mỉm cười.


Hãy cùng giải bài toán sau: Bạn được chọn bất kỳ thứ để mang theo… nhưng chỉ 30 kg để làm hành trang cho một chuyến đi dài, bạn sẽ bỏ gì vào vali của mình? Vài người tôi gặp mang hẳn 2 vali toàn băng vệ sinh, vì nghe nói món này ở chỗ khác rất mắc. Cũng có bạn gói rất nhiều áo váy để xuất hiện ở công sở thật xinh đẹp. Nhiều bạn được cha mẹ gởi gắm cho rất nhiều thức ăn nhà làm vì sợ không có gì ăn được. Cũng có anh chị chuẩn bị đủ các đồ gia dụng để không cần phải mua sắm gì nơi xứ lạ.

Mỗi người trong chúng ta đã trang bị một cách khác nhau để sống hành trình cuộc đời mình. Ngày rời quê hương, tôi chẳng có gì khác nữa để mang theo, ngoài một tâm hồn rộng mở với niềm hoan hỉ vô biên, một cái đầu với đầy những tò mò, thắc mắc và cả những hoài nghi, sợ hãi khi sắp ra khỏi vùng an toàn. Nhìn lại chặng đường bốn năm ấy, tôi chưa bao giờ thấy hối tiếc. Tôi tin tưởng rằng, nếu chúng ta luôn mang theo một trái tim khao khát sống, một tinh thần mạnh mẽ dám đương đầu, khát vọng học hỏi và chinh phục, dù chỉ có 30 kg hay 3 kg hành lý, với chính bản thân mình, bạn cũng có thể sống thật sâu những tháng năm hạnh phúc và ý nghĩa trong khi còn hít thở, ở bất kỳ đâu trên thế gian này, với nụ cười luôn nở trên môi.

Comments

Popular Posts