Cali

Một ngày nọ, Aom, đồng nghiệp người Thái rủ tôi vào phòng họp sau giờ làm vì nó cần tôi giúp đưa ra một quyết định quan trọng. Nhìn mặt nó căng đét, mắt long lanh, tôi đoán là chắc nó định xin nghỉ việc, hoặc tệ hơn là bị bác sĩ bắt cưới. Nghe xong tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Đó là cầu chuyện về Cali.

Vài hôm trước đó, từ một diễn đàn, một chị công nhân kể chuyện đưa một em chó con bị ô tô cán gãy chân vào bệnh viện. Thế nhưng chị không đủ tiền chữa cho em. Thế là Aom, với một lòng yêu chó sâu sắc đã đến bệnh viện và đồng ý chi trả tất cả. Nó cho tôi xem ảnh em chó bị băng bó và nằm trong cũi đến tội. Quyết định mà nó cần tôi giúp là: nó nên đưa em cún về nhà hay đưa đến ngôi nhà chó hoang. Sau nửa tiếng cân đo đong đếm, chúng tôi nhất trí là Aom tìm một người khác có khả năng chăm sóc và dành thời gian cho em cún, vì nếu Aom nhận nuôi mà bỏ rơi em cún suốt mười mấy tiếng trong ngày thì đáng tội cho em, vì thà em sống đời chó hoang phiêu bạt, nhưng cuộc đời biết đâu hạnh phúc hơn cô đơn ở khoảnh sân vuông nhà Aom.

Thứ sáu tuần đó, Aom tất tả làm cho xong công việc để đi gặp người nhận nuôi đầu tiên liên hệ với nó. Nó soạn sẵn bảng câu hỏi chi tiết về điều kiện của người nhận nuôi, còn khó khăn hơn điều kiện tìm người yêu. Đến thứ hai, nó tiu nghỉu bảo rằng "Tao không duyệt ứng viên này, vì qua tiếp xúc tao tin rằng họ sẽ không chăm sóc đủ tốt, nên tìm tiếp vậy".


Đó là lần đầu tiên tôi biết đến một người yêu chó nhiều đến thế. Trước đây, trong nhà tôi hoặc thấy người ta nuôi chó, thì là cho ăn, là dẫn đi dạo, đùa giỡn, nhưng quan tâm về cảm xúc và tương lai của con vật, Aom là người đầu tiên. Tuy vậy, tôi chẳng hề cảm thấy đó là thói trưởng giả hoặc ngớ ngẩn của một đứa "con nhà có điều kiện", mà lòng càng thêm quý trọng nó.

Kết thúc có hậu:

Sau hai tuần, Aom nói với tôi "Nat à, tao quyết rồi, tao sẽ nuôi nó. Vì chỉ tao có thể chăm sóc cho nó tốt nhất mà thôi. Tao sẽ dành mọi thứ để nó được sống hạnh phúc".

Và sau một cuộc tranh luận khác với bọn đồng nghiệp, Aom chọn tên của cún con là Cali - lấy từ California, nơi Aom dành bốn năm sống và học đại học. Ngày Cali về nhà Aom, tôi đã tặng Cali hai chiếc áo hoạ tiết cúc hoạ mi G-Dragon, hồng và đen. Tôi còn viết thư nhờ Aom đọc cho nó, một lá thư chúc mừng và thêm những dặn dò của một "bà dì".

Tôi nhớ đến một video trên mạng, một cô gái ngồi cả buổi trên sân, rải đường xuống đất để bọn kiến đến tha đi. Khi được hỏi về hành động lạ lùng, cô nói rằng, nếu có một ngày đang đi làm cực nhọc, tự nhiên mình được nhiều tiền từ trên trời rơi xuống, chắc mình sẽ hạnh phúc lắm, những buồn lo của một ngày sẽ đỡ đần biết bao nhiêu. Cô tin rằng, khi cô rải đường xuống sân, bọn kiến cũng sẽ vỡ oà niềm hạnh phúc như thế.


Nếu một chút yêu thương đó có thể cứu được cả một ngày buồn, có khi, thương thêm chút nữa thôi sẽ cứu được cả một đời.

Comments

Popular Posts