Hãy Mỉm Cười Với Nhau

Ngày chủ nhật lễ St. Peter và St. Paul:

Sáng học online thầy Kung hỏi cả lớp: “Wöfur bist du heute Morgen dankbar?”. Nghĩa là: “Sáng nay các bạn thấy biết ơn điều gì?”. Mọi người trả lời, ồ tôi vẫn có việc làm; à hôm qua tôi ngủ rất ngon; tôi vẫn còn cha mẹ; tôi có nhiều tiền; mình trả lời: tôi còn khoẻ mạnh và không bị Covid. Hỏi xong cả lớp rồi, thầy kể: học trò thầy - một người 26 tuổi sáng dạ, thông minh, hiền lành, lễ phép - vừa mất vì Covid. Nhập viện 3 ngày trước, tình hình xấu đi rồi vừa ra đi sáng nay. Nói rồi thầy khóc tu tu. Chẳng thấy được mặt thầy hay các bạn khác, vì thầy chỉ mở tiếng và không mở hình, chỉ nghe được tiếng sụt sùi trên tai nghe và không gì khác. Chẳng thể làm gì để an ủi thầy ngoài nói rằng “Tôi rất tiếc về điều đó”. Khóc xong thầy xin lỗi cả lớp.

Chiều đi lễ, trên đường Cha đi ra đằng sau nhà thờ để rước Thánh Giá, đi ngang quá cánh cửa chỗ mình ngồi, tự nhiên Cha cười với mình, mình cũng cười lại với Cha mà chẳng hiểu tại sao. Mình còn nhìn xung quanh để xem Cha có nhầm mình với ai không. Buổi lễ buồn như một bộ phim indie. Nhìn Cha cứ như chực trào nước mắt. Cuối bài giảng, Cha nói rằng:”Các bạn hãy cười lên, vì nếu các bạn không cười, các bạn sẽ hoá điên trước khi mắc Covid, hãy mỉm cười với nhau”.

Comments

Popular Posts