Niềm Vui Giáng Sinh


Trong album ảnh gia đình một tấm ảnh rất nhỏ. Trong đó mẹ tôi đang bế em Rùa. Đầu Rùa trọc lốc người thì ốm o trong bộ đồ màu xanh nhạt. Bên cạnh là hang đá mà ba mẹ tôi làm bằng bao xi măng.

Hồi tôi còn bé, mỗi mùa Giáng Sinh, nhà nào trong xóm cũng làm hang đá. Những buổi chiều cận Giáng Sinh, không khí nô nức vô cùng. Người ta chặt cành cây thông, rồi mua tre mang về để tạo bộ khung. Các bao tải, giấy carton được tạo tác lại thành hình tảng đá. Lúc trời tối cũng là lúc những đồ vật vô tri được thổi hồn, khi những dây đèn chớp nháy làm cho gương mặt của Chúa Hài Đồng, Mẹ Maria và Thánh Giuse trở nên sinh động hơn bao giờ hết.


Mỗi khi nhìn vào hang đá, tôi thường nghĩ về việc sinh nở của Mẹ Maria thật khốn khổ và nguy hiểm. Không có một căn phòng tiệt trùng sáng chưng, nơi các bác sĩ chỉ đạo hơi thở và các cô hộ sinh nắm tay động viên tinh thần, cùng với thuốc gây tê và máy móc hiện đại. Chỉ có Giuse, người bạn đời và người thợ mộc đơn sơ bên cạnh. Cảnh khổ năm đó giờ đã trở thành ngày lễ của niềm vui.


Cũng có nhiều năm, Giáng Sinh vẫn đến nhưng xung quanh tôi chẳng có hang đá nào cả, ngoại trừ ở nhà thờ, và tôi dần thấy đó là một việc bình thường. Những niềm vui thoáng chốc của một bữa ăn ngon, một chuyến đi chơi, một món quà là những điều dần trở thành quen thuộc trong mùa Giáng Sinh của tôi. Ấy vậy mà khoảng trống trong tôi vẫn chưa được lấp đầy. Thế là tôi quyết định làm chiếc hang đá đầu tiên của cuộc đời, như tìm kiếm một kết nối đến những miền ký ức tuổi thơ.

Khi tôi thiết kế, cắt, dán, vẽ, trang trí, lắp đèn,… rồi cả những ngày dài chờ mong ngóng bộ tượng hoạt cảnh giáng sinh gửi đến nhà… tất cả quá trình chuẩn bị, chờ đợi, chăm chút và chia sẻ thành quả với những người thân yêu, không ngờ đã gây dựng cho tôi một niềm vui lớn lao của hiện tại. Và rồi tôi nhận ra rằng, niềm vui Giáng Sinh mà tôi tìm kiếm không chứa đựng trong hang đá, mà ở chính trong quá trình tôi tạo ra nó.




Comments

Popular Posts